Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên).
Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do. Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi. Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ.
Cái đó sẽ làm chị gặp nhiều gian nan trong cái nghề này. Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất. Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình.
Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng.
Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi.
Ta không thích nổi cáu. Sáng nay chép bài một tí. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ.
Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột.
Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Hoặc sẽ bắt mình quên. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ.
Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức.
Hắn phải lừa phỉnh mình. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận.